Trong đề thi trung học phổ thông quốc gia năm 2019, câu nghị luận văn học 5 điểm tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông” của tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường. Ở bài viết này hãy cùng với Vieclam123.vn tìm hiểu sâu và phân tích Ai đã đặt tên cho dòng sông để có thể có đáp án chuẩn xác nhất cho đề thi này nhé!
MỤC LỤC
Giới thiệu khái quát về tác giả, tác phẩm:
Tác giả: Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trong những nhà văn chuyên viết thể bút kí, có nhiều tác phẩm tiêu biểu như “ngôi sao trên đỉnh Phu Văn Lâu (1971), “Bản di chúc cỏ lau” (1984), và tiêu biểu là tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông” (1986).
Phong cách thơ của ông có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ trữ tình và nghị luận sắc bén, tư duy đa chiều thể hiện tư duy của một người uyên thâm học thức, với lối hành văn súc tích, hướng nội, mê đắm, đầy chất thơ thể hiện sự tài hoa nghệ sĩ.
Tác phẩm: “Ai đã đặt tên cho dòng sông” rút từ tập bút ký cùng tên của tác giả, tiêu biểu cho phong cách bút kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Tác phẩm ca ngợi vẻ đẹp của sông Hương, thiên nhiên và con người xứ Huế.
Bố cục: Tác phẩm thường được khai thác ở một số khía cạnh sau:
-Vẻ đẹp của dòng sông Hương
-Cái tôi của tác giả
Phân tích tác phẩm theo các khía cạnh cụ thể
**Vẻ đẹp của dòng sông Hương được thể hiện ở vẻ đẹp của dòng sông thiên nhiên, dòng sông lịch sử, dòng sông văn hóa.
*Sông Hương-dòng sông của thiên nhiên:
-Vẻ đẹp của sông Hương ở thượng nguồn: sông Hương được Hoàng Phủ Ngọc Tường miêu tả như “bản trường ca của rừng già”, “cô gái Di - gan”, “người con gái của rừng già”, “người mẹ phù sa của vùng văn hóa xứ sở”, những hình ảnh mở đầu đầy ấn tượng ấy đã gợi lên một dòng sông Hương đầy nét độc đáo, quyến rũ.
Sông Hương vừa hùng vĩ như một một bản trường ca của rừng già, rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, xoáy như cơn lốc vào những đáy vực thẳm”, vừa mang vẻ đẹp “dịu dàng và say đắm giữa những dặm dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng”, vẻ đẹp lưỡng thể ấy đã khiến cho hình ảnh sông Hương ở thượng nguồn vừa mang vẻ đẹp “phóng khoáng man dại” lại vừa như “một người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở”
+Mở rộng: Khi Nguyễn Tuân miêu tả sông Đà, ông đã miêu tả tiếng nước sông Đà mạnh mẽ chảy “như oán trách”, “như van xin “, “như khiêu khích”, “giọng gằn mà chế nhạo”, có lúc lại như “tiếng rống của một con trâu rừng. Mỗi dòng sông đều mang một vẻ đẹp khác nhau và được miêu tả rất độc đáo qua ngòi bút của từng nghệ sĩ. Đối với Hoàng Phủ Ngọc Tường, với bút pháp so sánh, ẩn dụ, liên tưởng, so sánh độc đáo đã khiến người đọc hình dung về một sông Hương nơi thượng ngàn tràn đầy sức sống, với một “hành trình gian nan” để về với kinh thành Huế cổ kính.
-Vẻ đẹp của sông Hương từ thượng nguồn về Huế: đoạn văn miêu tả hành trình của sông Hương về với Huế được tác giả miêu tả giống như hành trình của một cô gái tìm về với tình yêu một cách rất e dè nhưng cũng vô cùng táo bạo. Hàng loạt những động từ diễn tả hành trình ấy một cách rất nên thơ, giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoang dại, sông Hương như một “cô gái đẹp mơ màng”, “chuyển dòng liên tục”, như nàng tiên được đánh thức để rồi bừng dậy sức sống, khát khao của tuổi thanh xuân.
Hàng loạt các địa danh được nhắc đến như “cánh đồng Châu Hóa”, “chân đồi thiên Mụ”, những thành quách sừng sững, những khúc quanh đột ngột đã thể hiện phần nào hành trình gian nan của dòng sông khi vào trong thành phố. Mỗi khi qua những địa danh khác nhau, dòng sông lại mang trong mình một vẻ đẹp khác biệt, duyên dáng.
Khi đi qua Vọng Cảnh thì dòng sông được miêu tả“mềm như tấm lụa”, khi đi qua Tam Thai, Lựu Bảo lại ánh lên “những phản quang nhiều màu sắc sớm xanh, trưa vàng, chiều tím”, vẻ đẹp của sông Hương liên tục thay đổi khi đi qua những địa danh khác nhau, lúc đi qua những dãy núi đồi phía Tây Nam thành phố lại mang vẻ đẹp trầm mặc, khi đi qua chùa Thiên Mụ lại bừng sáng lên vẻ đẹp tươi tắn và trẻ trung.
=> Bút pháp kể và tả xen lẫn đã mô tả chi tiết hành trình của sông Hương khi tìm đến với Huế, vừa thể hiện vẻ đẹp của sông Hương ở nhiều dáng vẻ, vừa cho thấy bút pháp tài hoa và tài năng sử dụng ngôn ngữ cũng như học thức uyên thâm của tác giả.
-Vẻ đẹp của sông Hương khi chảy trong thành phố Huế:
+Sông Hương khi đến với thành phố thân yêu dường như đã “vui tươi hẳn lên giữa những bãi xanh biếc của vùng ngoại ô Kim Long” , dòng sông mềm mại nhẹ nhàng hẳn đi chứ không còn mãnh liệt, dữ dội như khi ở Thượng ngàn nữa.
+Trải qua nhiều khúc quanh, một hành trình dài, sông Hương khi chảy trong thành phố Huế có tốc độ dòng chảy vô cùng chậm, tưởng chừng như đứng im giữa lòng thành phố.
+Trong con mắt đa tình, tài hoa của người nghệ sĩ, sông Hương giống như đang nhảy điệu “slow chậm rãi”, sông Hương có vẻ đẹp sang trọng, quý phái không khác gì những dòng sông nổi tiếng trên thế giới như sông Xen của Paris, sông Đa-nuýp của Bu-đa-pet.
-Vẻ đẹp của sông Hương khi rời xa thành phố Huế: Khi chảy từ trong thành phố ra biển, sông Hương từ giã Huế giống như từ giã người yêu, có sự lưu luyến, không muốn rời xa thành phố xinh đẹp với vẻ đẹp mơ màng của cồn bãi, màu xanh tươi của những vườn tược, bến bãi quanh hai bên bờ: “Rời khỏi kinh thành, sông Hương chếch về hướng chính bắc, ôm lấy đảo Cồn Hến quanh năm mơ màng trong sương khói, đang xa dần thành phố để lưu luyến ra đi giữa màu xanh biếc của tre trúc và của những vườn cau vùng ngoại ô Vĩ Dạ. Và rồi, như sực nhớ lại một điều gì chưa kịp nói, nó đột ngột đổi dòng, rẽ ngoặt sang hướng đông tây để gặp lại thành phố lần cuối ở góc thị trấn Bảo Vinh xưa cổ”
*Vẻ đẹp của sông Hương-dòng sông lịch sử:
-Sông Hương là một nhân chứng lịch sử của Huế, của đất nước: “soi bóng kinh thành Phú Xuân của người anh hùng Nguyễn Huệ”, chứng kiến những mất mát đau thương của các cuộc khởi nghĩa thế kỉ XIX, là một bản anh hùng ca ghi dấu ấn vinh quang của các thời đại vua Hùng từ thuở còn mang tên là dòng Linh Giang, là “dòng sông viễn châu đã chiến đấu oanh liệt bảo vệ biên giới phía nam của Tổ quốc Đại Việt qua những thế kỉ trung đại”
- Sông Hương như một công dân có ý thức trách nhiệm sâu sắc với đất nước: “biết hiến đời mình để làm nên chiến công”, là một nhân chứng nhẫn nại và kiên cường giữa những thăng trầm của cuộc đời, để rồi lại tự biết trở về làm một người con gái dịu dàng của đất nước.
- Là một người con gái anh hùng: cùng gắn bó với Huế qua nhiều cuộc chiến đấu anh hùng trong thời kì trung đại, đến cách mạng tháng Tám cũng có những chiến công vang dội, …
=> Qua đoạn thơ, ta càng thêm yêu vẻ đẹp của sông Hương, bởi những gì dòng sông đã trải qua, gắn bó, cống hiến cho đất nước, dân tộc một cách thầm lặng. Đồng thời ta cũng thấy được bút pháp tài hoa và hiểu biết sâu rộng không chỉ về kiến thức địa lí mà còn về văn hóa, lịch sử của dòng sông.
-*Vẻ đẹp của sông Hương-dòng sông của văn hóa
-Sông Hương mang trong mình vẻ đẹp và hồn của xứ Huế, là “người mẹ phù sa của vùng văn hóa xứ sở” bởi toàn bộ âm nhạc cổ điển Huế, những bản đàn theo suốt cuộc đời Kiều và bản Tứ đại cảnh đều được sinh thành trên dòng nước.
- Là người tài nữ đánh đàn trong đêm khuya: không bao giờ lặp lại trong cảm hứng của các thi nhân
=> Sông Hương qua ngòi bút của Hoàng Phủ Ngọc Tường chính là người con gái phóng khoáng, chung thủy trong tình yêu,anh dũng kiên cường trong lịch sử, tài hoa sáng tạo trong âm nhạc, trong văn hóa, khiêm nhường trong đời thường, là hiện thân cho vẻ đẹp người con gái Huế.
**Vẻ đẹp tài hoa của Hoàng Phủ Ngọc Tường thể hiện qua bút kí “Ai đã đặt tên cho dòng sông”
-Hoàng Phủ Ngọc Tường thể hiện một cái tôi dạt dào cảm xúc qua bút ký:
+Tư thế và tâm thế: Hoàng Phủ Ngọc Tường-một người trí thức yêu nước vừa bước ra từ khói lửa chiến tranh, vừa hào hứng ca ngợi chủ nghĩa anh hùng, nhà thơ có tư thế của một người con nước Việt nhìn vào dòng chảy của thời gian mà tự hào về vẻ đẹp của non sông, đất nước.
Ông là một người nghệ sĩ giàu chất lãng mạn, rung động trước vẻ đẹp của dòng sông ở nhiều thời điểm và không gian khác nhau, nhìn dòng sông, ông còn liên tưởng đến những câu Kiều, nhìn sông Hương và thành phố giống như là đôi tình nhân “tìm kiếm và đuổi mắt, hào hoa và đam mê, thi ca và âm nhạc”.
+Cảm hứng và cảm xúc: Nhà văn có một niềm say sưa bất tận trong việc tìm kiếm và khẳng định vẻ đẹp riêng, sự cuốn hút và quyến rũ của dòng sông xứ Huế, cuộc hành trình đó là cuộc kiếm tìm vẻ đẹp không chỉ ở hình hài mà còn ở sự lắng sâu của một tâm hồn rung động.
Cảm xúc của nhà văn khi tận hưởng vẻ đẹp của dòng sông Hương vô cùng phong phú, có khi được bộc lộ trực tiếp: vừa thích thú, vừa lơ đãng, miên man trong vẻ đẹp của dòng sông, nhớ da diết điệu chảy lặng lờ của con sông khi đi ngang qua thành phố, thất vọng khi nghe nhạc Huế giữa ban ngày. Có khi cảm xúc yêu thương với dòng sông Hương được bộc lộ một cách gián tiếp trong những phát hiện tinh tế, những rung động thẩm mỹ.
-Hoàng Phủ Ngọc Tường thể hiện một cái tôi nghiêm túc, cẩn trọng trong tìm kiếm và phát hiện:
+Tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông” thể hiện hiểu biết phong phú có chiều sâu về nhiều mặt của dòng sông Hương từ địa lý, lịch sử, văn hóa, tự nhiên, khảo cổ.Những hiểu biết sâu rộng về nhiều lĩnh vực này đã tạo thành một điểm tựa vững chắc cho ngòi bút của nhà văn khi miêu tả con sông xứ Huế chân thực và cũng đậm chất trữ tình.
+Tác phẩm là hành trình rất cẩn trọng và say sưa của tác giả để tìm kiếm nguồn gốc của việc “ai đã đặt tên cho dòng sông”, nhà văn đã tìm hiểu nó một cách rất nghiêm túc thể hiện ở việc khám phá và tìm hiểu cuộc sống của con người ven hai bên bờ sông, biết được thói quen sinh hoạt của họ, từ đó khám phá và tìm hiểu chiều sâu văn hóa tinh thần, tâm hồn của sông Hương cũng là của con người xứ Huế.
-Hoàng Phủ Ngọc Tường thể hiện được một cái tôi tài hoa và vô cùng lãng mạn
+Giàu tưởng tượng: nhà văn viết về dòng sông Hương nhưng lại gắn với rất nhiều tưởng tượng về việc đọc Kiều để cảm nhận văn chương, từ đó hòa quyện với cảm nhận về con người xứ Huế, sông Hương là một dòng nhạc đa màu sắc, khi là một người con gái nữ tính, khi lại mang vẻ đẹp hoang dại, lúc lại như người con gái đẹp nằm ngủ mơ màng, khi lại như người mẹ phù sa…
=> Trí tưởng tượng mạnh mẽ và phong phú, giàu cảm xúc đã tạo nên chất thơ chan chứa trong từng câu văn trong bài bút kí.
+Sức sáng tạo và vốn từ ngữ giàu sức biểu đạt được thể hiện qua từng con chữ khiến người đọc không chỉ tiếp thu được những kiến thức, thông tin cần thiết mà còn cảm thấy sức hút và có thêm hứng thú và nguồn mỹ cảm dồi dào.
=> Hoàng Phủ Ngọc Tường là một tay bút ký đa tài, giàu cảm xúc, vốn hiểu biết, tưởng tượng và nhiều trải nghiệm thực tế. Cách sử dụng ngôn từ trong bài bút ký rất trau chuốt, công phu đã dẫn dắt và làm mê đắm biết bao thế hệ người đọc.
Tổng kết về nội dung và nghệ thuật:
Nội dung: Hoàng Phủ Ngọc Tường đã tái hiện một cách chân thực và đầy đủ nhất vẻ đẹp của dòng sông Hương khiến ta thêm yêu quý thêm con người và mảnh đất nơi này.
Nghệ thuật: Ngòi bút tài hoa, tinh tế, trí tưởng tượng phong phú, nghệ thuật so sánh, nhân hóa tài tình, lối hành văn mê đắm, súc tích.
Nếu như người Pháp tự hào về thủ đô Paris hoa lệ, người Nhật Bản tự hào về đỉnh núi Phú Sĩ hùng vĩ quanh năm phủ trắng tuyết băng, người Trung Hoa tự hào về Trường Giang, Hoàng Hà cuồn cuộn sóng dâng thì người Việt Nam tự hào về mảnh đất cong cong hình chữ S nằm bên bờ Thái Bình Dương, đẹp núi đẹp sống đẹp lòng người nhân hậu, trên tre nứa cũng dệt nghìn bài thơ. Nhắc đến cảnh đẹp Việt Nam, chắc hẳn không ai có thể bỏ qua cố đô Huế - một đô thị cổ xinh đẹp trải dọc hai bên bờ Hương Giang. Sông Hương có thể được coi là linh hồn của Huế, là thi liệu tốn không ít giấy mực của các nhà văn, nhà thơ. Vẻ đẹp của dòng Hương đã được nhắc đến nhiều trong thi ca và âm nhạc nhưng có lẽ, chỉ có Hoàng Phủ Ngọc Tường mới có thể tìm rõ được ngọn nguồn, và hành trình từ thượng nguồn về đến kinh đô Huế của dòng Hương Giang.
Hãy cùng nhìn lại hành trình của dòng Hương từ thượng nguồn để hiểu rõ bản chất của nó trước khi “tìm đúng đường về”. Chúng ta thường chỉ thấy sông Hương hiền lành thục nữ như người con gái huế giữa đất Cố Đô cổ kính mà chẳng mấy ai biết rằng nó đã trải qua hành trình hùng vĩ như thế nào trước khi về với “vùng châu thổ êm đềm”. Với sự am hiểu về mặt địa lý cùng tình yêu bất diệt với xứ thơ, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã giúp chúng ta tìm về rõ ngọn nguồn của sông Hương trước khi nó trở thành “người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở”
Sông Hương trong núi rừng Trường Sơn mang một vẻ đẹp hùng vĩ, khác hẳn với bộ mặt kinh thành của nó khi về với Huế. Ở khúc thượng nguồn “Sông Hương như một bản trường ca của rừng già” vừa thơ mộng trữ tình vừa hùng vĩ. Với nghệ thuật so sánh đắc địa, cách sử dụng từ tượng thanh tượng hình một cách vô cùng linh hoạt, dòng Hương được người đọc hiểu một cách đầy đủ hơn. Hành trình của sông Hương vô cùng oai hùng , ”như một bản trường ca của rừng già” với nhịp chảy “rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn”, “mãnh liệt qua những ghềnh thác”. Cũng có lúc Hương Giang“ dịu dàng và say đắm” qua những “dặm dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng” đẹp một cách lãng mạn, trữ tình.
Nếu như Nguyễn Tuân miêu tả dòng sông Đà hung bạo và trữ tình trong trận thủy chiến của người lái đò thì Hoàng Phủ Ngọc Tường lại tô đậm nét đẹp trữ tình, thơ mộng của dòng Hương của Huế của nó từ điểm khởi nguồn cho tới khi dòng sông đổ về cửa biển Thuận An. Dù ở bất kỳ đoạn chảy nào, Hương Giang cũng mang một vẻ đẹp trữ tình, một tâm hồn trong sáng như một người con gái đẹp của Huế. Với những câu văn dài, cách sử dụng từ ngữ linh hoạt và thủ pháp nghệ thuật so sánh, nhân hóa, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã giúp cho chúng ta có thể hiểu rõ bản chất của dòng Hương.
Hương Giang không phải lúc nào cũng là nàng thơ xứ Huế, trước khi khoác lên mình nhan sắc kiều diễm, xinh xắn, hành trình của nó khá đặc biệt. Ở vùng thượng lưu, người con gái đẹp xinh ấy tự do sống một cuộc đời tự do, phóng khoáng và được rừng già “ hun đúc cho nó một bản lĩnh gan dạ, một tâm hồn tự do và trong sáng”
Trước khi có gương mặt kinh thành xinh đẹp soi bóng Phú Xuân, Hương Giang đã từng sống một nửa cuộc đời mình như “ một cô gái Di Gan phóng khoáng và man dại”.Hình ảnh so sánh tạo nên “hiệu ứng nghệ thuật” khá tốt, cảm tưởng như sông Hương như một cô gái của bộ tộc du mục tự do, có sức hút làm say mê lòng nguời.
Nhưng điều này, ít ai có thể biết rõ , vì dòng sông dường như muốn giấu đi, “ném chìa khóa vào lòng sâu của vực thẳm dưới chân núi Kim Phụng” để khoác lên mình vẻ đẹp dịu dàng, trở thành “người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xử sở”. Lại một lần nữa thủ pháp nghệ thuật so sánh được sử dụng một cách rất thành công. Hương Giang đã bồi đắp nền văn hóa cho cố đô bằng dòng phù sa ấm áp. Nền văn hóa lâu đời rực rỡ của cố đô được nuôi dưỡng bởi sự cống hiến âm thầm lặng lẽ của sông Hương. Dòng sông thực sự đã được biến thể thành một con người, có cảm xúc, có cá tính, biết hy sinh,khiến cho người đọc dù chưa một lần tới Huế cũng cảm giác yêu tha thiết dòng sông có cái tên hiền hòa- Hương Giang.
Hành trình tìm về với Huế của Hương Giang giống như hành trình tìm về tình yêu đích thực của một “người con gái đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại”. Sự liên tưởng này bắt nguồn từ dòng chảy của sông Hương khi ra khỏi rừng, dòng chảy của dòng sông rất hiền hòa êm đềm như một cuộc “ tìm kiếm có ý thức” khi tìm về thành phố của nó. Trong văn như có họa, cảm tưởng như có thể mường tượng ra được hình ảnh Hương Giang đang tìm về với ý trung nhân một cách có ý thức và khát khao mãnh liệt. Cuộc tìm kiếm này không ít gian lao: từ ngã ba Tuần, sông Hương chảy theo hướng Nam- Bắc qua Hòn Chén, lại chuyển hướng Tây Bắc vòng qua Nguyệt Biều, Lương Quán, chuyển đột ngột vẽ một hình cung thật tròn về phía đông Bắc, ôm lấy chân đồ Thiên Mụ, xuôi dần về Huế.
Dưới ngòi bút của Hoàng Phủ Ngọc Tường, hành trình tìm về với Huế của Sông Hương không chỉ quyến rũ tế nhị như đi tìm “người tình mong đợi” mà còn mang rất nhiều nét đẹp đa dạng, phong phú. Từ những hình ảnh sắc nước “xanh thăm thẳm” hay những màu sắc phản quang “ sớm xanh, trưa vàng, chiều tím” đến những đoạn bao quanh lăng tẩm vua chúa thời Nguyễn, dòng sông trầm mặc như cổ thi, như triết lý chiêm nghiệm về một thời huy hoàng, oai nghiêm, tạo nên những hình ảnh rất thi vị, yên bình của dòng sông trước khi về với thành phố.
Và rồi, khi đã “tìm đúng đường về”, sông Hương như vui tươi hẳn lên, bừng sáng , trẻ trung hơn khi nhìn thấy chiếc cầu trắng của thành phố, “in ngần trên nền trời như những vành trăng non”. Đã hơn một lần, các nhà thơ nói về sự hòa hợp tuyệt vời của Tràng Tiền và Hương Giang, như một biểu tượng của Huế.
Cầu cong như chiếc lược ngà
Sông dài mái tóc cung nga buông hờ
Sông Hương được coi là linh hồn của cố đô, mang đến cho thành phố vẻ đẹp dịu dàng, trầm tư, lãng mạn. Với những đường cong thật mềm, Hương Giang e ấp như một tiếng “ vâng” không nói ra của tình yêu khi tìm về với Huế. Sông Hương chỉ thuộc về duy nhất một thành phố duy nhất, chỉ dành trọn trái tim của mình cho Huế như một người con gái thủy chung.
Theo quy luật tự nhiên, sông Hương phải rời thành phố để đổ về cửa biển Thuận An. Ở khúc này, dòng sông ngập ngừng, muốn đi, muốn ở, dùng dằng quay trở lại đổi dòng để có thể một lần gặp lại thành phố ở góc thị trấn Bao Vinh xưa cổ như nàng Kiều còn muốn nói với Kim một lời cuối trước khi giã biệt.
Có một chút trữ tình, một chút lẳng lơ kín đáo trong tình yêu làm nên một nét đẹp rất riêng của Hương Giang, khiến cho tình yêu của dòng sông với Huế trở nên sâu sắc hơn. Ở khúc sông này , nghe như văng vẳng đâu đây lời thề của Kim- Kiều : “ còn non- còn nước- còn người”. Người ta như yêu hơn điệu chảy lặng tờ của dòng sông, như một khúc “ slow” tình cảm dành cho Huế, ngập ngừng bẽn lẽn, như một nét duyên thầm, khiến cho thành phố có một nét đẹp rất riêng không pha trộn vào đâu được.
Với vẻ đẹp trữ tình, dịu dàng, sông Hương đã trở thành nàng thơ của không ít thi nhân. Có thể lắm, giữa tiếng nước rơi bán âm, nền nhã nhạc của Huế được sinh ra. Cũng có thể lắm, những tiếng đàn của người tài nữ đêm khuya chính là cảm hứng để Nguyễn Du viết lên khúc đàn của Kiều. Chắc hẳn, các bạn sẽ không thể cảm nhận được hết cái hay của nhạc Huế khi nghe nó trên sân khấu nhà hát. Chỉ khi ở trên mặt nước sông Hương, người nghe mới có thể thấu được hết giá trị âm nhạc tuyệt vời của Lưu thủy, Kim Tiền và tiếng đàn du dương của những tài tử đất cố đô.
Sông Hương là dòng sông tốn không ít giấy mực và tâm huyết của giới văn nghệ sĩ. Nếu như Tản Đà thấy một dòng sông đẹp lãng mạn có “dòng sông trắng, lá cây xanh” thì Tố Hữu được phục sinh tâm hồn bằng hình ảnh “mái nhì man mác nước sông Hương”. Cùng một thi liệu thật đấy, nhưng các ý tưởng thơ ca hoàn toàn mới mẻ, bởi dưới con mắt của mỗi người, Hương Giang lại có một vẻ đẹp riêng, một giá trị riêng.
Vẻ đẹp của sông Hương cũng chính là vẻ đẹp của con người Huế. Từ màu sắc sương khói trên sông Hương, người ta có thể may lên những tấm váy cưới có màu sắc tím Huế đặc trưng của những cô dâu trẻ hay mặc trong tiết sương giáng. Nét đẹp “dịu dàng pha lẫn trầm tư” của dòng Hương cũng hình thành nên tính cách của con người Huế, khó có thể pha trộn nhầm lẫn với bất kỳ vùng đất nào khác.
Với các biện pháp nghệ thuật tu từ so sánh, nhân hóa được vận dụng một cách thành công cùng với việc sử dụng những câu văn dài, giọng văn trau chuốt và giàu chất triết luận, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã tạo nên những góc nhìn rất đa dạng về dòng Hương Giang giữa cố đô Huế thơ mộng.
Hy vọng rằng với bài viết phân tích Ai đã đặt tên cho dòng sông Vieclam123.vn có thể đem tới cho bạn đọc nguồn tham khảo hữu ích nhất!
>> Đọc thêm:
MỤC LỤC
15/07/2022
13/07/2022
14/06/2022
03/06/2022